- Ồ, em chào chị Gió Mùa! Nhà chị ở đây à? Cho em vào được không?
Gió Mùa lắc lư cái thân hình mập ú rồi cười khùng khục:
- Không cho vào mà được với Nắng à? Chỗ nào Nắng chả xiên qua.
- Vâng, mẹ Mặt Trời lúc nào cũng dạy em phải lễ phép, làm gì cũng phải thưa gửi cho ngay ngắn.
Tia Nắng ngước nhìn xung quanh ngôi nhà rộng lớn của chị Gió Mùa, ngôi nhà được bao bọc bởi bức tường bằng mây phối hai phông nền chủ đạo là xanh và trắng.

- Chị Gió Mùa có vẻ không thích màu đen. Em không thấy màu đen trong nhà chị.
- À, cũng có, nhưng chị cất màu đen vào trong kho rồi, khi nào bé Chuồn Chuồn bay thấp chị mới dùng tới màu đen để tạo mưa.
- Ôi, em thì chả thích mưa tẹo nào. Những lúc đó em phải khuất sau tầng mây xám dày đặc, chẳng thế nhảy nhót đi đâu, buồn lắm chị ạ.
Chị Gió Mùa thoăn thoắt bàn tay, tết đuôi sam mớ tóc dày của mình, kẹp chiếc nơ trắng bồng bềnh vào mái tóc trông thật xinh, rồi ôn tồn nói:
- Vậy mưa cũng không thích ngày có nắng, hôm nay bầu trời trong xanh như thế này, mưa cũng buồn lắm chứ. Những đám mây đen nằm cuộn trong góc phòng một mình gặm nhấm nỗi cô đơn.
- Thì ra vui của nắng là buồn của mưa - Nắng nói nhỏ như chỉ mình nghe thấy.
Chị Gió Mùa khẽ nháy mắt và mỉm cười với Nắng. Tia Nắng nghiêng mình bước ra phía cửa, gặp chị Gió Heo May. Nắng nhoẻn môi:
- Em chào chị Heo May, chị đi đâu về đấy?
- Chị đi qua cánh đồng mía để đắp vị ngọt từ gốc trải đều lên ngọn cây. Từ đó biết độ mùa thu sắp về em ạ!
- Có lần em từng ngắm bọn trẻ ăn mía rồi nói với nhau: “Heo may bay lên ngọn” như vậy là mùa thu đã về, mía ngọt hơn cả trên phần ngọn hả chị?
Heo May e thẹn mỉm cười, nép thân hình mảnh mai đằng sau tà áo dài thướt tha màu vàng như nắng.
Tiếng ho húng hắng phát ra từ căn phòng đóng kín cửa, Nắng ngó nghiêng vẻ tò mò:
- Ai đấy chị Heo May?
- Chị Gió Lào đấy! Chị bị ốm từ mùa hè trước, người chị nhỏ bé mà lúc nào cũng nóng ran.
- Em cũng từng gặp chị Gió Lào rồi, nóng khủng khiếp, mà chị ấy kiên cường lắm, một mình vượt dãy Trường Sơn, qua bao nhiêu ngọn núi để thổi vào khu vực miền Trung. Nhưng mọi người không chào đón chị ấy, bởi mùa hè đã quá nóng, chị ấy tới chỉ thêm phần bỏng rát.
- Ừ, cũng tại mùa hè trước chị ấy thổi nhiều quá mà bây giờ sinh bệnh ra đấy.
Tia Nắng hé mắt nhìn qua ô cửa, thấy chị Gió Lào đôi má ửng đỏ, khắp thân hình hồng rực như hòn than, trông thật tội nghiệp.
- Các chị không có cách nào chữa bệnh cho chị Gió Lào ạ?
Chị Gió Mùa nãy giờ mới lại lên tiếng:
- Những cánh rừng chỗ này bị khai thác, chỗ kia đang cháy, rừng mất đi phần nhiều màu xanh. Thiên nhiên là mối tổng hòa liên quan với nhau mật thiết. Họ nhà gió bọn chị, cũng biến đổi đi nhiều, đau ốm liên miên, đôi khi thổi chẳng còn hơi mát.
Nắng cúi đầu, tỏ vẻ buồn bã:
- Em cũng vì ghét mưa mà chiếu xuống mặt đất quá lâu khiến mặt đất bao la hạn hán. Có phải em ích kỷ quá không?
Chị Gió Mùa nhanh nhảu đáp:
- Chúng ta hiểu rồi thì cố gắng cùng nhau làm một điều gì đó tốt đẹp đi. Nói rồi, các chị gió lấy những đám mây đen cuộn tròn trong nhà kho và làm một trận mưa rào mát rượi.
Bao cánh rừng, cánh đồng khô héo bỗng gặp mưa, cây cối rủ nhau xanh tươi trở lại. Tiếng đám trẻ hòa vào mưa khúc khích nô đùa. Người nông dân nở nụ cười trên khuôn mặt hao gầy, vất vả.
Tia Nắng ẩn nấp đâu đó sau tầng mây xám, nhưng bây giờ Nắng không ghét mưa nữa. Mưa xuống, Nắng cũng dịu dàng cất đi nụ cười lấp lánh của mình.
Truyện: THANH NGA - Tranh: THANH HẰNG