Đôi chân cô bé đi không ngơi nghỉ. Những tiếng cười trên phố khiến lòng cô rộn lên. Kìa, hàng dưa hấu với những trái dưa no tròn. Cô bé chợt nhớ đến trái dưa mẹ mua năm nào. Hôm ấy cô ăn nhiều đến no căng cái bụng. Nhưng giờ đây chỉ còn là khoảng ký ức xa xôi.
Kìa, những hàng bánh mứt đầy ắp người mua, người bán. Có lẽ bận rộn nên không ai nghĩ đến chuyện mua diêm. Tiếng cô bé bị át trong tiếng nói cười, thân hình nhỏ bé bị chìm trong dòng người hối hả.
- Ai… mua diêm không?
Cô bé cứ rao, đôi chân cứ bước. Phố dần thưa người. “Phải chi ta có củi để đốt lên xua đi giá rét?”.
Những cơn gió lạnh cuối cùng của năm cũ đang thổi qua thành phố. Trên đường về nơi trú ẩn, cô bé gặp biết bao nhiêu chuyện.
Một con chim sâu nhỏ đang nhảy lò cò trên đường cất tiếng:
- Em lạnh quá, chị có thể ủ em vào lòng được không?
- Được chứ, chị sẽ để em vào trong túi áo.
Cô bé tiếp tục bước đi. Chẳng bao xa, cô gặp một con mèo có bộ lông đen tuyền nổi bật.
- Chị có thể cho tôi đi cùng được không?
- Được chứ. Nhưng ta cũng chẳng biết sẽ đón năm mới ở nơi nào nữa đây!
- Hay mình đến căn nhà hoang nơi bìa rừng đi. Căn nhà đó đỡ lạnh hơn chỗ hiên nhà chị ở - Chim sâu đề nghị.
- Vậy mình đi thôi. Mèo nhảy phóc lên vai cô bé bán diêm. Theo chân cô bé, ngoài chim sâu, mèo đen lại có thêm chó già Milu và một chú khỉ con không biết lạc từ đâu cứ lẽo đẽo theo sau.
Một mình còn mệt, giờ có thêm “cả đoàn tàu” khiến cô bé quýnh cả lên. Cô chỉ còn duy nhất một mẩu bánh mì khô. Lo bán diêm khiến cô quên mất cái bụng đói meo của mình. Nhưng cái đói vừa nhắc nhở cần phải ăn thì cái lạnh đã khiến cô run lên bần bật.
- Lạnh quá. Ta có kịp đến ngôi nhà kia không? - Cô bé vừa run vừa nói.
Các con vật cùng đồng thanh:
- Chị yên tâm, có chúng tôi bên cạnh mà!
Gọi là ngôi nhà nhưng đó là túp lều ở tạm cho những người thợ trong mùa hè. Nóc lều không còn được che kín. Cô bé tìm mãi mới được một chiếc chổi đã cùn. Cô quét sạch một chỗ rồi ngồi bệt xuống:
- Đó, chúng ta tới nhà rồi. Nhưng làm thế nào để vượt qua cái đói và lạnh đây?
- Em nằm trong túi nên không thấy lạnh! - Chim sâu nói.
Mèo đen: Lớp lông của tôi đủ ấm nhưng đói thì đói lắm!
Chó Milu: Cả tuần tôi chỉ mới gặm một khúc xương thôi!
Khỉ con: Em đói, em nhớ mẹ lắm!
Cô bé thở dài:
- Biết làm sao bây giờ? Mình chỉ có mẩu bánh mì chia đều cho các bạn và mấy hộp diêm.
Quanh đó không có lấy một mẩu củi nhỏ để nhóm lên sưởi ấm. Cô bé lấy bao diêm ra. Lần lượt từng que diêm bật sáng. Những que diêm với màu sáng xanh vàng như một trò ảo thuật cùng những phép màu lần lượt hiện ra: Một ngôi nhà ấm cúng, chiếc lò sưởi cháy bùng thơm mùi gỗ thông. Bốn nàng tiên xuất hiện và nói: “Chúng ta là những nàng tiên xuống thử thách lòng tốt của em. Em là cô bé tốt bụng. Em sẵn sàng chia sẻ cả gia tài của mình cho những con vật bất hạnh. Đó là dòng nhựa sống của cây xương rồng giữa sa mạc cằn cỗi. Em được thừa hưởng từ nay và mãi mãi những điều tốt lành”.
Que diêm cuối cùng cháy hết. Ôi, những ước mơ - cô bé không dám mở mắt ra. Cô sợ cơn mưa giá lạnh và cơn đói dày vò.
Đêm đã qua. Mùa xuân đã tới thực sự. Chú chó Milu liếm liếm gương mặt cô bé: “Dậy đi cô bé”. Ôi chao, tất cả những điều cô bé từng mơ ước đều dường như hiện ra trước mắt…
Đêm qua, bác quản rừng đã đón cô bé và những người bạn của cô về ngôi nhà của mình. Ngôi nhà nhỏ xinh, nhưng vững chắc và cạnh đó là một thung lũng miên man những sắc hoa rừng. Bác đã có một cậu con trai. Và bây giờ bác có thêm một bé gái xinh xắn như một thiên thần.
Từ đó, người ta không còn thấy cô bé bán diêm lang thang trên đường phố. Và buổi sáng mùa xuân ấy, cô bé đã có một ngôi nhà thực sự để trở về.
Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Tết TNTP Thứ Tư, số 17+21 năm 2024, mời các bạn độc giả mua báo đón đọc nhé!
Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm TNTP Thứ Tư. Nếu bạn quan tâm có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé! |