Hồi còn nhỏ, tôi đã từng rất thích mùa hè, nhưng rồi đến một ngày tôi lại ghét nó vô cùng…
Lớp 10, tôi chuyển lên nội trú học. Đầu năm, tôi được phân công ngồi cùng bàn với nó vì một lí do bất đắc dĩ: cùng nhập học muộn và thừa duy nhất hai chỗ ngồi gần nhau.
Nó là một người “rất có tố chất”: Tóc bị “điện giật”- xoăn tít, mắt ốp hai cái đít chai tròn vo – nhìn quá khổ so với khuôn mặt. Nó không được cao cho lắm, nếu không muốn nói là lùn. Và thế gian đừng hỏi tại sao LÙN lại đi đôi với BÉO - Đó chính là những biểu hiện của một con người có tố chất… làm ảnh hưởng mạnh mẽ đến tôi.
Tôi và nó rất hay cùng nhau đi dạo, không nói gì với nhau, nhưng có lúc lại cùng nhìn nhau cười như hiểu mọi thứ đối phương đang nghĩ. Mỗi khi đi ngang qua cây điệp vàng, nó đều bảo thích mùi hoa này lắm. Tôi cũng đã cố gắng rồi, nhưng chỉ thấy mùi hăng hắc, khó chịu.
Nó dân chuyên Văn nên mỗi câu chuyện mà nó kể cũng rất “xàm”:
- Về đây tao kể chuyện cổ tích cho mày nghe!
- Chuyện gì?
- Chuyện kể là, dạo này, tao gầy đi nên mặc quần áo cứ bị rớt hoài…!?
Nói rồi nó vô tư túm quần lên cười nhăn nhở. Những lúc ấy tôi nghi ngờ giới tính của nó. Con gái con đứa gì mà…???
***
Ngày Cá tháng Tư, nó bảo tôi:
- Năm sau, tao phải chuyển trường theo ba mẹ vào Nam!
- Mày điên à?
- Mày biết hôm nay ngày gì không? Dốt như bò tót!
Nghỉ hè, chúng tôi trở về nhà. Đối với tôi dường như đó là tất cả những ngày dài nhất. Tôi hiểu, môi trường nội trú đã gắn kết tôi và nó rất chặt, để rồi khi tách ra sẽ cảm thấy trống trải vô cùng. Đó là tất cả những lời nói thật của nó, vì thương tôi, nó đành phải nói vào ngày Cá tháng Tư. Rồi nó lẳng lặng rời đi như thể không nhìn lại, và cũng chẳng nói với tôi câu nào. Chỉ vào năm học sau, tôi chẳng thấy nó đâu, mọi người mới cho tôi biết rằng nó đã chuyển trường rồi.
Từ đó, tôi ghét nó và ghét luôn cả cái mùa hạ điên rồ đã tách chúng tôi rời xa nhau. Nếu không nghỉ hè, chắc chắn nó sẽ không đủ can đảm mà rời xa tôi… Chắn chắn là như thế!
Lớp 11, tôi ngồi một mình, lâu lâu một cơn gió nhẹ thoảng qua lại mang theo chút hương hoa điệp vàng làm tim tôi se lại. Nhìn ra ngoài cửa sổ cũng chỉ thấy cánh hoa đã bị gió thổi rụng xuống mặt đất kết thành một thảm vàng in rõ hình khuôn mặt ai đó mà tôi đã cố quên nhưng không thể.
Lớp 12, làm video kỉ niệm, tôi vẫn cố tìm mấy tấm hình chụp chung với nó mà muốn ứa lệ. Hôm chia tay lớp cũng là một ngày đầu hạ. Ngày này mang nó đi vào hai năm trước và cũng mang tất cả những người còn lại trong lớp rời xa tôi.
Nhưng dường như ông trời không bất công với ai cả. Hạ mang nó đi và cũng mang nó lại. Hôm đó, nó bất ngờ xuất hiện, ai nấy đều chạy lại ôm chầm. Tôi đứng đó, từng giọt lệ lại bắt đầu long lanh nơi khóe mắt. Nó lại gần, hai hàng lệ lăn dài:
- Sao giờ mày gầy vậy? Hay tại tao đi nên mày không biết sống tự lập?
- Mày còn quay về làm gì? Đồ ngốc!
Gió lại thổi bay mấy lọn tóc xoăn của nó lên trông đến tức cười. Vậy là bây giờ tôi lại được cùng nó đi dạo và ngắm hoa điệp vàng. Giờ đây, khi ngửi mùi hoa ấy, tôi chỉ cảm thấy thơm dịu và thoải mái đến vô cùng, chẳng còn hăng hắc như trước nữa.
Một cơn mưa đầu mùa ào qua. Là mưa mùa hạ - chợt đến và chợt đi rất nhanh – giống như nó. Nhưng không có những cơn mưa đầu mùa thì ta đã chẳng nhận ra hạ đã đến rồi! Cũng như tình bạn giữa tôi và nó, nên có một khoảng thời gian nào đó cách xa thì cả hai chúng tôi mới nhận ra tình bạn quan trọng đến nhường nào!
Trần Thị Phượng
(Lớp 11A, trường Phổ thông Dân tộc Nội trú An Toàn Khu Sơn Dương, Thái Nguyên)