Giấc mơ nhỏ bé

Nguyễn Minh Anh
Đã lâu rất lâu rồi, tại một thị trấn nhỏ ẩn mình giữa những ngọn đồi thoai thoải cạnh một khu rừng cổ thụ, có một cô gái nhỏ mộng mơ. Mọi người thường gọi cô là “Khách Vô Danh” và truyền tai nhau rằng cô có thể đi lạc vào cõi mộng của bất kỳ ai và dấn thân vào những cuộc phiêu lưu kỳ ảo mỗi đêm.

Khi màn đêm buông xuống, cô bé sẽ lạc vào giấc mơ của các cư dân trong thị trấn qua “Cung đường mộng mơ”– cung đường giống như một dải ruy băng đỏ kết nối cánh cổng thực tại và giấc mơ.

Chính vì nghĩ rằng cô có năng lực như vậy nên cô thường bị những đứa trẻ khác e ngại, xa lánh và không muốn đến gần. Nhưng sự thật là không có “Cung đường mộng mơ” nào ở đây cả. Cô chỉ là một cô bé nghèo và thiếu hơi ấm gia đình mà thôi.

Trăng đêm nay sáng quá...” Cô bé tội nghiệp lại thầm thì khi nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Trời mỗi lúc một khuya hơn. Và cô đã ngủ quên từ khi nào không rõ. Cô mơ thấy mình đang ở trong một căn nhà kỳ lạ. Những bức tường xung quanh cô đều bị bao phủ bởi rễ cây với nhiều con vật. Trong phòng ngủ, cô thấy một chú mèo đang say giấc nồng cùng hai chú chuột nhắt trên giường.

Đột nhiên, cô bé cảm thấy khó thở và rơi xuống một căn phòng ở dưới vực sâu hơn. Hình như cô đã chuyển sang một giấc mơ khác. Cô thấy một người hiệp sĩ, áo giáp lấp lánh dưới ánh trăng soi rọi, cầm chắc thanh kiếm bạch kim trong bàn tay. Người hiệp sĩ nhảy xuống từ lưng một con thú. Và rồi có một con rồng trắng xuất hiện. Vảy trắng bóng loáng như phản chiếu từ ánh trăng, tạo nên một hình dáng rực rỡ mà đầy nguy hiểm cho rồng trắng. Nó vươn đôi cánh của mình ra. Hiệp sĩ và rồng trắng chạm trán giữa rừng cây u ám. Ánh sáng từ kiếm của hiệp sĩ và lửa đỏ rực từ hơi thở của rồng tạo nên một khung cảnh đối đầu kỳ lạ. Đòn kiếm nhẹ nhàng nhưng đầy uyển chuyển, dường như đang nhảy múa giữa bóng tối. Tuy vậy, con rồng trắng lại không phản kích. Hai mắt nó dần ửng đỏ. Ngay sau đó, một tiếng hét thất thanh cất lên. Không phải là âm thanh của con rồng hay hiệp sĩ, mà là tiếng thét của cô bé “Khách Vô Danh”. Cô bé choàng tỉnh giấc.

Khi ánh bình minh đầu tiên chiếu vào căn phòng đơn sơ, cô bé thở phào nhẹ nhõm và tự nhủ “có lẽ đợi tới tối, giấc mơ này sẽ trở lại và tiếp tục cuộc hành trình của nó”. Cô bé ngước nhìn lên bức tường, vẫn còn đó bức ảnh gia đình của cô ngày trước. Đó là bức ảnh cha cô đã chụp khi mà cô đang ngồi trên chiếc giường lớn, đầu tựa vào chiếc gối lông ngỗng và cạnh bên cô chính là mẹ cô. Trên tay mẹ là quyển truyện cổ, bà thầm thì kể vào tai cô bằng âm điệu dịu dàng, ngọt ngào. Những câu chuyện trong sách kể về chú mèo Mistral cùng hai chú chuột tinh nghịch Micey và Jeffery, người hiệp sĩ dũng cảm Harmonet và cô bé Stelle – người có khả năng nói chuyện với các vì sao và mặt trăng. Cô nhớ, khi đó cô có nói với mẹ về ước muốn được vươn tới cung trăng... Dứt câu, cô chìm vào giấc ngủ.

Thời gian sau đó, gia đình cô gặp nạn. Những người thân yêu chẳng còn ở cạnh cô nữa. Mỗi người có thể có nhiều giấc mơ. Cô đã lang thang trong nhiều giấc mơ kỳ lạ. Nhưng cô bé chỉ nuôi trong mình một mong muốn cháy bỏng nhất: Được gặp lại ba mẹ trong giấc mơ của mình mà thôi!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Giấc mơ nhỏ bé tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Cánh chim chích bông

Chim chích bông mẹ linh tính điều gí đó không hay xảy ra với tổ chim nhà mình. Giọng chim chích ...

Gia đình nhà sóc nâu

Buổi sáng, khi ông mặt trời vừa nhô lên trên ngọn núi Phắc Ban, nắng mới trải vàng trên ...

Bài Sáng Tác khác

Một lần đón trăng thu

Mãi đến năm mười ba tuổi, tôi cũng chưa biết đón trung thu ra sao. Xóm làng nghèo, tối tối nhà nhà đóng cửa. Ánh trăng tươi, ngời sáng khắp đồng bãi, chảy tràn trề từng lối ngõ quanh co. Nhà tôi kín, trăng vẫn lọt qua cửa sổ, sáng xuống nền từng vũng.

Khu vườn màu nắng

Nắng mới mềm như lụa lướt thướt trên vòm cây, là đà trên cỏ dại. Con đường đất nhỏ từ xóm dưới dẫn lên đồi ngập nắng. Hai bên đường xuyến chi mọc đầy, hoa trắng nhụy vàng lắc đưa trong gió.

Điệp viên nhí

Nam cau mày lại, miệng lẩm bẩm: - Thật không thể chấp nhận được! Là hắn! “Hắn” ở đây là Ninja Lông Mun - biệt danh Nam đã đặt cho chú mèo đen tuyền, tròn núc ních của bà Lan.

Những dòng chữ kỳ diệu

Ngày ấy, cu Minh còn bé xíu, chưa đi học. Tôi rất quý nó, vì nhà nó có cả một thư viện nhỏ. Ba nó là thầy giáo dạy văn trên tỉnh.