Mỗi khi ngắm nhìn mây trời hay những chiếc lá rơi, Kiến Đen thường thầm thì: "Ước gì mình có thể vẽ được những bức tranh thật đẹp…".
Thế nhưng, đôi tay nhỏ xíu của cậu không thể cầm nổi cây bút vẽ. Điều đó làm cậu ngại ngùng, mặc cảm và luôn giấu ước mơ trong tim.
Một ngày nọ, khi đi ngang qua nhà chị Bướm Trắng, Kiến Đen bất ngờ nhìn thấy một tấm bảng treo trước cửa: "Lớp dạy vẽ cho muôn loài".
Ánh mắt cậu bừng sáng. Cậu vội vàng điền vào tờ đăng ký, rồi reo lên: "Đây… đây là cơ hội của mình!".
Hai hôm sau, lớp học khai giảng. Ai nấy đều háo hức, còn Kiến Đen thì vừa vui vừa lo. Cậu lặng lẽ bước vào lớp với niềm hân hoan không giấu nổi.
Tiết học đầu tiên bắt đầu. Giọng chị Bướm Trắng vang lên nhẹ nhàng.

- Mọi người, hôm nay chúng ta sẽ học những nét vẽ cơ bản. Hãy cầm bút lên nào!
Từng bạn một, Bọ Ngựa, Ve Sầu, Chuồn Chuồn… đều hào hứng vẽ lên giấy những đường nét đầu tiên. Chỉ riêng Kiến Đen là ngồi im. Cậu cố gắng cầm bút, nhưng đôi tay nhỏ bé cứ run rẩy, không giữ nổi cây cọ.
Bọ Ngựa ngồi cạnh bật cười lớn:
- Ha ha! Nhỏ xíu thế kia thì cầm bút kiểu gì được? Ở nhà đi cho đỡ mất công!
Câu nói như một nhát dao cứa vào lòng Kiến Đen. Cậu cúi mặt, lặng lẽ đứng dậy và bỏ về. Trên đường đi, Ong Vàng đang hút mật thấy Kiến Đen đi qua liền hỏi:
- Ơ kìa, Kiến Đen! Sao mặt buồn thiu thế kia?
Kiến Đen thở dài:
- Mình muốn học vẽ nhưng tay mình nhỏ quá, không thể cầm được bút. Mình đã cố rồi, nhưng không được.
Nghe vậy, Ong Vàng trầm ngâm một lúc rồi ghé tai Kiến Đen nói nhỏ:
- Mình sẽ kể cho cậu một bí mật. Ở hang đá bên bờ suối, có một loại cỏ tên là Hạnh Phúc. Nếu ăn được một lá, điều ước sẽ thành hiện thực.
Kiến Đen ngỡ ngàng hỏi lại:
- Một loại cỏ kỳ diệu sao?
- Phải. Nhưng nhớ, chỉ dùng khi thật sự cần thiết nhé!
Ngay chiều hôm đó, Kiến Đen men theo lối mòn đến hang đá bên bờ suối. Cậu tìm thấy một bụi cỏ xanh mướt, với những chiếc lá ánh lên sắc tím nhạt. Cậu hái một chiếc lá và ăn ngay lập tức.
Bỗng nhiên, cơ thể cậu bắt đầu lớn lên. Đôi tay dài ra, vững chãi hơn, đủ để cầm chắc cây bút. Kiến Đen hét lên sung sướng:
- Thật… thật không thể tin được!
Cậu chạy ngay về nhà, cầm cọ vẽ thử. Những nét vẽ đầu tiên hiện ra, lung linh và đầy cảm xúc. Ngày nào cậu cũng đến lớp, mang theo hình hài to lớn nhờ cỏ Hạnh Phúc, vẽ nên những bức tranh khiến ai cũng trầm trồ.
Các bạn trong lớp bàn tán: "Những bức vẽ của Kiến Đen đều tiến bộ nhanh". Kiến Đen cười, giấu đi bí mật của mình: "Tất cả là nhờ sự chăm chỉ và luyện tập thôi…".
Hai tháng sau, chị Bướm Trắng thông báo:
- Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi vẽ để tìm ra học viên xuất sắc nhất!
Ai cũng háo hức đăng ký. Kiến Đen cũng vậy. Nhưng khi về đến nhà, cậu nhìn lại hộp lá cỏ Hạnh Phúc thì thấy chỉ còn duy nhất một chiếc lá. Cậu quyết định để dành lá cỏ Hạnh Phúc đến hôm thi.
Rồi ngày thi cũng đến. Kiến Đen ăn chiếc lá cỏ Hạnh Phúc cuối cùng. Cơ thể cậu lại to lớn như trước. Cậu bước vào phòng thi, đối mặt với nhiều đối thủ tài năng, trong đó có cả Bọ Ngựa.
Nhiều giờ trôi qua... Kiến Đen đang tập trung vẽ thì bất chợt cảm thấy đôi tay mình tê cứng, rồi nhỏ lại như ban đầu. Cậu hoảng sợ.
- Không… không thể nào…
Khán giả bắt đầu bàn tán:
- Hình như đôi tay cậu ấy đã nhỏ lại, có chuyện gì vậy nhỉ? Hay Kiến Đen gian lận trong ngày thi?
Một vài tiếng cười rộ lên:
- Là Kiến Đen nói dối đó.
Kiến Đen đứng sững, hai tay không còn đủ sức cầm cọ. Cậu cúi đầu, tim đập mạnh. Rồi một ý nghĩ chợt đến. Kiến Đen hít sâu, bước lên trước Ban Giám khảo:
- Hãy cho cháu được vẽ theo cách riêng của mình. Cháu có thể đặt giấy xuống đất không ạ?
Ban Giám khảo gật đầu, tò mò. Kiến Đen nhúng đôi chân bé nhỏ của mình vào màu nước, rồi bước nhẹ nhàng trên tờ giấy trắng. Những dấu chân nhỏ in thành nét cong, nét xoáy, rồi lan tỏa như một điệu múa sắc màu. Cậu vẽ bằng bước chân của chính mình.
Cả hội trường lặng đi, rồi vỡ òa trong tiếng vỗ tay: "Thật sáng tạo! Chưa từng thấy ai vẽ như vậy!".
Cuối cùng, kết quả được công bố: "Giải nhất thuộc về… Kiến Đen!".
Cậu bước lên sân khấu, rưng rưng:
- Cháu xin lỗi vì đã không thành thật. Cháu đã dựa vào cỏ Hạnh Phúc để trở nên lớn hơn. Nhưng hôm nay, cháu nhận ra chính đôi chân của cháu dù nhỏ bé cũng có thể tạo nên điều kỳ diệu.
Mọi người im lặng rồi đồng loạt vỗ tay. Không ai còn cười cợt Kiến Đen nữa. Họ nhìn cậu bằng ánh mắt khâm phục. Từ đó, Kiến Đen không còn dùng đến cỏ Hạnh Phúc. Cậu vẽ bằng chính những gì mình có: Đôi chân nhỏ bé nhưng đầy cảm xúc và khát vọng.










