Khu vườn màu nắng

Nguyễn Bá Hòa - Vanvn
Nắng mới mềm như lụa lướt thướt trên vòm cây, là đà trên cỏ dại. Con đường đất nhỏ từ xóm dưới dẫn lên đồi ngập nắng. Hai bên đường xuyến chi mọc đầy, hoa trắng nhụy vàng lắc đưa trong gió.

Phía xa kia là tháp nắng trên đồi cây xanh. Tiếng suối chảy róc rách đâu đó. Một khoảng trời êm ả và yên bình. Một khoảng trời hạnh phúc và hy vọng.

– Một khoảng trời hạnh phúc và hy vọng.

Hình như gió vừa chuyển lời của chim sơn ca từ tầng không mênh mông nắng. Cũng có thể là tiếng lòng của cỏ hoa đang ngờm ngợp niềm vui.

Ngay chỗ này, một khu đất nhỏ như một khu vườn xinh xắn cũng đầy nắng và rộn rã tiếng chim, dễ nhận ra nhất là tiếng chim sơn ca. Bọn cỏ gà nằm sát đất ngóc đầu lên nghe ngóng, Cỏ Gà Lớn mở lời năn nỉ.

– Mấy chị xuyến chi ơi vui lòng nép mình cho tụi em xin chút nắng.

Giọng kẻ cả giọng đành hanh của Xuyến Chi Già khiến ai cũng ngỡ ngàng.

– Nhà xuyến chi này chưa bao giờ chịu nép mình! Đã là cỏ thì phải nằm sát đất, bày vẽ hóng nắng làm gì cho thêm chuyện.

Cỏ Gà Lớn không còn nhún nhường khiêm tốn nữa.

– Các chị cũng là cỏ chứ có hơn gì bọn em đâu.

Cả nhà xuyến chi rùng mình nổi giận, những chiếc lá màu xanh lục rung lên bần bật, những viền răng cưa của lá kêu răng rắc, từng chùm hạt trên người Xuyến Chi Già rơi rơi. Bọn cỏ gà im thin thít. Chúng biết rằng chỉ trong mấy ngày nữa thôi những hạt xuyến chi kia sẽ nảy mầm, bọn xuyến chi con cháu sẽ phủ lên đầu chúng, cỏ gà sẽ không còn đất sống, không có chỗ dung thân. Thì trước đây, chỗ này làm gì có xuyến chi, thế mà chưa đầy một tháng bọn xuyến chi từ đâu chẳng biết đã đến đã sống rồi sinh sôi đầy đàn.

Bọn cỏ gà thiếu nắng tong teo nhợt nhạt nhưng vẫn gượng gạo sống và chờ đợi một ngày được nhìn thấy vòm mây trong xanh.

***

Những bước chân lạ trên con đường quen, nhẹ nhàng rón rén, rồi dừng lại. Tất cả hóng mắt tìm kiếm khi nghe chim sơn ca trên đồi cây đang hót.

– Sơn ca hót hay quá, cảnh vật cũng đẹp quá, nhà mình nghỉ ở đây nhé!

Đã nhiều lần cỏ gà nhìn tận mặt bọn xấu đi bắt chim sơn ca nên vô cùng lo lắng. Chắc lần này cũng vậy thôi. Trong rì rào tiếng gió, cỏ gà nghe họ nói với nhau tiếng được tiếng mất.

– Chim sơn ca có thói quen dạo bộ tìm thức ăn trên mặt đất. Mình đặt bẫy ở đây nhé!

– Nhưng… xuyến chi mọc dày thế này làm sao đặt bẫy được?

– Thì nhổ quách đi!

Nói xong, họ cùng nhau nhổ xuyến chi ném vào một gốc cây gần đó. Bọn xuyến chi kinh hãi la hét om sòm nhưng có ai nghe thấy gì đâu. Nắng chói lóa khiến cỏ gà khó chịu đành nhắm mắt lại. Khi đã quen dần với ánh sáng, mới dám mở mắt ra nhìn. Một người đàn ông vạm vỡ lôi ra từ chiếc ba lô mang theo một tấm bạt lớn, họ trải lên vạt đất trống, suýt nữa lấp cả nhà cỏ gà. Người đàn bà đặt lên đó đủ thứ lỉnh kỉnh như chai lọ, hộp giấy, những túi xách đủ màu…

Cỏ Gà Lớn đoán non đoán già rằng đó là những thứ có thể làm hại chim sơn ca. Thương sơn ca quá nhưng làm thế nào để báo tin cho bạn. Bọn sơn ca vẫn vô tư bay người lên cao rồi bay xuống theo hình xoắn hót tưng bừng lảnh lót vang xa. Đôi mắt to tròn đen nhánh đẹp mê hồn. Bộ lông nâu nhuộm nắng vàng lấp lánh. À, phải nhờ nắng báo tin cho sơn ca thôi.

– Nắng Hồng ơi! Nắng Hồng ơi! Hãy nói với sơn ca rằng người xấu đang rình rập, hãy đi khỏi nơi nguy hiểm này ngay!

– Mình không thể giúp được, mình bận lắm! Nhưng làm gì có người xấu, chắc bạn đã nhầm!

– Các bạn đang rong chơi chứ bận bịu gì đâu!

– Bọn mình đang dệt những tấm áo hồng cho một ngày mới. Hãy nhờ Gió Điệu, chị ấy đang rảnh rỗi đang lang thang kia kìa.

Tiếng chân giẫm lên đất thình thịch, lại thêm mấy người xấu, chạy ào đến, dáng thấp nhỏ người, mang mặt nạ vẽ màu xanh đỏ trông dữ tợn quá chừng. Cỏ Gà Lớn run lẩy bẩy, giọng đầy nước mắt.

– Chị Gió Điệu ơi!

– Ai gọi tôi đó?

– Là em, Cỏ Gà Lớn đây chị! Chị báo tin cho sơn ca, có kẻ xấu đang giăng lưới bắt sơn ca đó, hãy tránh xa nơi này!

– Làm gì có kẻ xấu hả em? Nhưng chị không giúp được em rồi, chị bận lắm. Không có chị ai mang hương của các loài hoa đến với mọi người, không có chị ai mang dịu mát đến từng nhà.

Nói xong Gió Điệu bay đi mất. Giận Nắng Hồng, giận Gió Điệu, thương cả nhà sơn ca ngoài kia, nhưng đành bất lực, Cỏ Gà Lớn ràn rụa nước mắt. Có tiếng chân, rất khẽ, Cỏ Gà Lớn nhận ra là Sơn Ca Son đang lững thững đi xuống đồi. Nguy rồi, làm sao đây? Mấy người kia cũng đã nhìn thấy Sơn Ca Son. Người đàn ông thì thầm gì đó với người bên cạnh rồi lấy trong túi áo ra một vật nhỏ chỉa thẳng về Sơn Ca Son. Họ sẽ bắn chết Sơn Ca Son mất thôi, Cỏ Gà Lớn ngóc đầu lên vùng vẫy quẫy đạp cố gây nên tiếng động để báo tin cho Sơn Ca Son. Chẳng ai nghe thấy gì, Cỏ Gà Lớn đã kiệt sức, người kia cũng chưa làm hại đến Sơn Ca Son.

– Trên đầu có cái mào lông nhỏ xíu dựng đứng dễ thương chưa!

Một đứa nhỏ bỏ chiếc mặt nạ ra như muốn nhìn chim sơn ca cho rõ. Ô, là một bé gái đôi má hồng bầu bĩnh, đôi mắt sáng long lanh, tóc bím buộc nơ tím. Lại thêm một cậu bé đáng yêu nữa khi chiếc mặt nạ được bỏ ra.

– Ba mẹ ơi! Chim sơn ca có bộ lông giống chim sẻ ở xóm nhà mình ghê.

Người đàn bà xoa đầu bé rồi nói.

– Ba đang quay phim chụp hình sơn ca đó, khi về các con xem lại sẽ thấy chúng đẹp hơn bọn chim sẻ nhiều.

Cỏ Gà Lớn nghĩ thầm trong bụng, họ là một gia đình, không phải những người xấu. Cỏ Gà Lớn thấy người đàn ông bỏ cái gì đó vào túi, không “chỉa thẳng” vào Sơn Ca Son nữa.

– Ba mẹ tổ chức sinh nhật bé Mơ nơi đây nhé. Còn sinh nhật cu Mít sẽ tổ chức ở biển, được không nào?

Bọn trẻ vỗ tay hoan hô. Sơn Ca Son giật mình chạy ngược lên đồi. Cỏ Gà Lớn đã hiểu ra. Khu vườn một màu nắng, phía xa kia tiếng chim sơn ca vẫn hót tưng bừng lảnh lót, âm thanh vang xa một khoảng trời hạnh phúc và hy vọng.

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Khu vườn màu nắng tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Món lẩu cá má làm

Tui thường phụ má làm bếp khi rảnh rỗi. Hồi lớp một. lớp hai thì là vo gạo, lặt rau… ...

Đèn lồng bưởi

Đêm trung thu tôi cầm chiếc đèn lồng bưởi của Hạng đi dưới ánh trăng, thứ ánh sáng mát ...

Những chuyện xa lạ

Đến mùa đông, cây liễu rụng hết cả tóc. Anh Sơn Dương sống ở triền núi lạnh đen sẫm ...

Bài Sáng Tác khác

Ngày bão đi qua

Dưới gốc cây cau cao cao, có một giàn trầu nhỏ mọc quấn quýt bên hàng rào tre. Giàn trầu được bà cụ trồng từ cuối mùa đông năm ngoái. Đó là một giống trầu mới, bà cụ mua được từ làng bên, mọc khỏe, bám đất là leo rất nhanh. Trầu ưa nắng gió, thích trò chuyện cùng chim sơn ca và bướm vàng mỗi ngày.

Truyện ngắn: Ông nội và ông ngoại

Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ hàng đầu của Việt Nam nửa cuối thế kỷ XX, sức ảnh hưởng của Xuân Quỳnh lớn tới nỗi Google từng vinh danh bà trên trang chủ của họ vào năm 2019.

Người ở

Hè này, bố đi công tác xa, mẹ phải thuê người giúp việc. Đó là Tuyết, chỉ trạc tuổi tôi nhưng siêng cực kỳ. Thấy tôi hay đi học thêm, nó có vẻ ngạc nhiên lắm. Nhất là khi thấy tôi xin mẹ tiền học, nó cứ đứng ngẩn người nhìn. Có lần, nó hỏi:

Chú chim cu cườm ở lưng đồi

Gia đình Trà My đi nghỉ hè ở một điểm du lịch, nơi có những ngôi nhà lá nhỏ nép cùng cây rừng bên sườn đồi trên một hòn đảo nhỏ. Nơi đây thật tĩnh lặng êm đềm nên một âm thanh nhỏ nhất đều lảnh lót vang vọng tới ngút ngàn rừng cây.

Mùa hè của em

Dưới sự hướng dẫn của cô giáo chủ nhiệm, bạn Phạm Quốc Đạt (lớp 3A, trường Tiểu học Đồng Lộc, huyện Can Lộc, Hà Tĩnh) đã viết được một bài thơ rất dễ thương có tên là “Mùa Hè của em”.

Cánh thư từ Trường Sa

Chiều đi học về, tôi nghe cô bưu tá trong Khu tập thể Tổng cục Chính trị bảo: - Quỳnh Anh có thư gửi từ Trường Sa về nhé!