Lần đầu tiên

Cao Văn Quyền
Hôm nay, lần đầu tiên Dũng được điểm 10 môn Văn - cái môn mà trong lớp ai cũng kêu "khoai" nhất, khó có thể đạt điểm tối đa. Lúc nghe cô thông báo điểm bài văn của mình, khỏi phải nói Dũng đã sung sướng và "phổng mũi" đến thế nào.

Những hồi trống vang lên báo hiệu kết thúc tiết học cuối. Bụng Dũng sục sôi, cồn cào vì đói. Cũng bởi vì cơn ngủ nướng sáng nay mà cu cậu chẳng kịp ăn sáng. Khi nãy, cơn đói vụt qua nhanh chóng vì tâm trí Dũng bận nhường chỗ cho bài kiểm tra Văn “tuyệt đối điện ảnh”. Giờ thì điểm 10 môn Văn và chiếc bụng đói cứ luôn ẩn, hiện song hành với nhau. Điểm 10 khiến cho tâm trạng phấn khích, còn bụng đói lại mang cho Dũng một cảm giác hơi khó chịu.

Dần dần, hình ảnh điểm 10 dường như không còn xâm lấn trong tâm trí của Dũng nữa mà thay vào đó là chiếc bụng lép kẹp, sục sôi dữ dội. Bộ não lúc này “thúc giục” khiến cậu cố rảo bước thật nhanh về nhà.

Đôi chân Dũng thoăn thoắt, cho đến khi rẽ qua một con đường nhỏ xíu, vắng vẻ và… đập vào mắt là những chùm táo trĩu quả vắt ngang qua bờ tường bao. Như có điều gì đó giống thôi miên, Dũng khựng lại, mắt dán chặt lên chùm táo đang chín vàng hươm đung đưa mời gọi. Chiếc bụng đói càng thêm sôi sục. Lạ thay, chưa ăn nhưng dường như Dũng đã cảm nhận được vị chua ngọt, dịu thanh và cả mùi hương thơm ngào ngạt nữa!

Dũng tiến lại gần hơn chùm táo, mắt ngó nghiêng trước sau rồi lại thụt lùi. Đường trưa vắng không một bóng người. Dũng không đủ can đảm để đưa tay với lấy những quả táo. Rồi tâm trí nó lại nghĩ về những quả táo vàng hươm, đôi chân chần chừ bước lên rồi tiếp tục thụt lùi. Cứ như thế chừng độ gần chục lần, lưỡng lự, nửa muốn, nửa không. “Mình là một học sinh giỏi, không thể có hành động như thế được? Nhỡ ba mẹ, thầy cô rồi đám bạn biết chuyện thì sao? Nhưng… bây giờ chẳng có ai, nếu hái một vài quả trong vô vàn những quả táo đó thì có sao đâu? Mình chẳng nói cho ai biết thì coi như bí mật được giữ mãi mãi đúng không ta?” - Dũng nghĩ vậy.

Dũng tiến gần lại hơn bờ tường bao, thêm một lần ngó nghiêng cẩn thận xem có người không rồi mới vươn tay hái. Chẳng cần lau chùi, Dũng đưa quả táo lên miệng nhai cái rộp. Vị chua ngọt nơi đầu lưỡi làm nó ngất ngây. Đúng lúc đó bỗng có tiếng hét lớn:

Đứng lại!

Dũng toan vụt chạy nhưng chẳng hiểu sao đôi chân cứ như mọc rễ, run rẩy. Miếng táo trong miệng cố nuốt như để tẩu tán dấu tích nhưng trên tay nó thì quả táo vẫn còn cắn dở.

- Tớ… tớ… - Dũng lắp bắp rồi òa khóc lên nức nở.

Đứng trước Dũng là một bạn gái trạc tuổi tết tóc bím xinh xắn. Chính bạn gái cũng không thể lường trước tình huống bất ngờ này, đứng trân người ra. Đợi Dũng khóc xong một chặp, cô bạn mới nhẹ nhàng tiến tới vỗ nhẹ vào bờ vai đang run rẩy.

- Cậu…

Khuôn mặt của Dũng nhem nhuốc bởi những giọt nước mắt, trông có buồn cười không cơ chứ! Dũng cúi gằm mặt nhìn xuống nền đường, bờ vai vẫn chưa thôi run rẩy.

- Tớ… tớ… xin lỗi. Mong cậu hãy tha thứ cho lần này. Mong cậu đừng nói…

Chẳng hiểu sao, lúc này, bạn gái nhỏ cười phá lên nhưng rồi cũng kịp bụm miệng lại để cho đối phương đỡ… quê. Đây cũng là lần đầu tiên bạn gái nhỏ thấy một người nhát cáy đến như vậy.

- Tớ tên là Đan. Không sao đâu, vào nhà tớ chơi một lát nhé?

Dũng ngoan ngoãn đi theo sau Đan và vẫn chưa thôi sợ sệt.

Vào đến sân, Dũng mới dám ngước lên nhìn bao quát. Đó là một căn nhà khá rộng, xung quanh có rất nhiều cây ăn quả.

- Cậu yên tâm, tớ không bắt giam cậu đâu. Tớ ở nhà có một mình. Ba mẹ mới đi công tác rồi.

Đan cười khì khì. Lúc này tâm trạng của Dũng mới ổn hơn một chút.

- Cậu ngồi uống nước, đợi tớ một lát - Đan nói rồi chạy nhanh vào phía trong nhà.

Lát sau, Đan từ trong nhà bước ra với một túi táo đầy ụ.

- Táo tớ mới hái lúc sáng. Chắc cậu thích táo lắm đúng không? Cho cậu này…

- Nhưng tớ… tớ... - Tớ, tớ cái gì nè? Tớ cho cậu đấy! - Đan ấn túi táo vào tay Dũng rồi mỉm cười thật tươi.

- Đây là lần đầu tiên tớ… - Dũng lí nhí.

Đan lại nhoẻn miệng cười tươi như hoa, mảy may như chưa có chuyện trước đó xảy ra.

- Ai chả có lần đầu tiên. Tớ cũng vậy mà. Hồi nhỏ… - Đan kể một hồi lâu câu chuyện xưa ơi là xưa.

Dũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt rưng rưng:

- Cảm ơn cậu nhiều nha. Lần đầu tiên của tớ thật là đáng nhớ!

Đôi mắt Đan hấp háy cười:

- Lần sau lại vào nhà tớ ăn táo nữa nhé?

Về tới nhà Dũng quyết định giữ bí mật chuyện lúc nãy và cả bài kiểm tra điểm 10 môn Văn. Không phải là Dũng không muốn khoe thành tích cho ba mẹ. Mà bởi cậu thấy bản thân mình cần có thời gian để tĩnh lặng, hiểu về bản thân mình hơn.

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Lần đầu tiên tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Hạt giống nảy mầm

Mùa xuân sắp qua, trên cánh đồng, các hạt giống đều đã nảy mầm. Từng chiếc lá con vẫy reo ...

Cô bé dũng cảm

Huyền chăm chút từng kẽ lá của cây sen đá, tỉa những chiếc lá vàng trong chậu hoa giấy bên ...

Bài Sáng Tác khác

Món quà tặng bà

Cuối tuần vừa rồi, bé Mây theo ba mẹ về quê thăm bà ngoại. Nhà bà xa lắm. Mây vừa đi xe vừa ngủ gật. Mệt ơi là mệt. Thế nhưng khi vừa xuống xe, nhìn thấy bóng dáng bà ở trong sân, bé Mây đã quên hết cả mệt mỏi, chạy đến bên bà.

Con mèo nhọ mũi

Chú chuồn chuồn ớt lượn vài vòng trong vườn rồi hạ cánh xuống một quả ớt cũng đỏ au như màu trên thân chú vậy. “Chà, quả là một vị trí thích hợp để náu mình và làm một giấc ngon lành!”.

Sâu Xanh bị cảm lạnh

Một chú Sâu Xanh bị hắt xì. Sâu Xanh hắt xì liên tục nên việc di chuyển trở nên thật khó khăn. Chú sâu đang bò lên cành cây để ăn lá. Bụng chú đói meo rồi. Nhưng...

Vui hội trăng rằm

Không khí đêm hội trăng Rằm đã rất nô nức, rộn ràng rồi các bạn ơi. Cùng đón một cái tết Trung thu thật vui qua những bức tranh đáng yêu của các bạn thiếu nhi Hà Nội nào!

Chú Cuội Cung Trăng

Ngày xưa, ở một vùng nọ, có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như thường lệ, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây chặt về làm củi. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội giật mình phát hiện có một hang cọp.

Bay, bay, bay...

Khu vườn nhỏ tĩnh lặng trong buổi sớm mai nhè nhẹ. Thỉnh thoảng, một thanh âm be bé cất lên đâu đây - tiếng gió thổi, tiếng giọt nước rơi từ mái tranh xuống sàn gạch hay tiếng vỗ cánh của mấy con ong rù rì rù rì đi tìm nhụy khẽ rung lên.