Đôi tay mẹ chai sạm, thô kệch vì công việc đồng áng. Chính đôi tay lam lũ ấy đã nuôi con ăn học nên người, chở che, từng bước dẫn con đi trước bao cơn sóng lũ khi con chưa đủ vững tin. Con cảm nhận đôi tay mẹ mềm như cánh sen khi mẹ xoa lên đầu con, nựng má con và ôm con vào lòng. Trong những buổi trưa hè oi bức, tay mẹ nhẹ nhàng đong đưa cánh quạt, ru con vào những giấc mơ xa. Đôi tay mẹ còn may vá khéo, nấu ăn ngon, và làm nên bao điều kỳ diệu...
Đôi chân mẹ nhỏ gầy như cành sen xanh. Dù vậy, nó lại cứng cáp và mạnh mẽ biết bao. Đôi chân ấy đã từng băng đồng băng ruộng, cõng con trên vai đưa đến trường làng. Cũng đôi chân trần ấy hằng ngày phải giẫm lên biết bao nhiêu gốc rạ, gốc mía sắc nhọn để cho con có bát cơm ngon. Con nhớ có lần con sốt cao, chính đôi chân mạnh mẽ của mẹ đã chạy băng băng trong đêm, bất chấp con đường đầy đá đỏ, đưa con đến nhà thương chữa bệnh.
Dáng mẹ như đóa sen hồng mọc an nhiên trong vườn chùa thanh tịnh, mưa nắng vẫn ngát hương. Dù phải chịu nhiều áp lực do cuộc sống nghèo khổ, chạy ăn từng bữa, hỏi nợ tứ tung, nhưng mẹ vẫn luôn giữ nụ cười. Nụ cười dung dị ấy đã thôi thúc con tự nhủ lòng rằng phải cố gắng nhiều hơn nữa trong học tập để tương lai mẹ sẽ được sống cảnh an nhàn. Mẹ bảo, làm người chớ suốt ngày ủ dột mà hãy cười, hãy nhìn đời lạc quan để tâm hồn thanh thản, giảm đi những lo âu…
Mái tóc mẹ không mượt thơm những hương vị nước hoa đắt tiền và xa lạ. Mái tóc mẹ đượm mồ hôi thấm đẫm vị bồ kết và hương đồng quê theo cơn gió dìu đi khắp xóm. Mẹ lao động vất vả cả ngày, chỉ làm bạn với cỏ cây nhưng con vẫn cảm nhận được mùi hương rất riêng của mẹ. Có nhiều hôm mái tóc ấy khét lẹt vì cái nắng chói chang của buổi làm đồng. Hương mồ hôi mặn chát vì lao động nặng nhọc mê say. Hương phù sa vì bao lần lội sông bắt ốc, hái rau, mò cá…
Vẻ ngoài bình dị với chiếc áo ngả màu, chiếc quần vá lỗ chỗ, nhưng từ tâm mẹ toát lên vẻ đẹp bao dung, nhân từ. Ai cũng quý, cũng yêu mẹ vì mẹ sống hòa đồng, biết giúp đỡ người khác, dù gia đình mình cũng “nghèo rớt mồng tơi”. Mẹ dạy, nghèo phải cho sạch, rách phải cho thơm, như vậy mới sống không thẹn với lòng, được mọi người quý trọng. Cũng như sen, dù không kiêu sa đài các như hoa hồng, uất kim hương nhưng lại được mọi người nâng niu vì nét giản đơn, thánh thoát. Dù mọc trong bùn tanh nhưng lại tỏa hương ngạt ngào.
Mẹ ơi, con biết mẹ đã cơ cực quá nhiều rồi! Con chưa làm được việc lớn nên con sẽ sẽ nỗ lực từng ngày. Con hứa sẽ cố gắng học tốt để mai này gỡ bớt gánh nhọc nhằn trên vai mẹ. Con mong ngày trưởng thành để con sớm đỡ đần cho mẹ nhiều hơn. Con yêu mẹ biết bao nhiêu, mẹ có biết không?!
Nguyền Hoàng Duy
(Số nhà 101/25 Nguyễn Chí Thanh, phường 9, quận 5, TP. Hồ Chí Minh)