Mẹ ơi! Con sẽ mãi là con của mẹ!

Chu Hải
TNTP - Mẹ với mái tóc bù xù, quần áo thì lôi thôi, còn gương mặt thì lem nhem đang đứng ngoài cổng trường tìm tôi dù không có bất kỳ một lý do nào...

- Ê! Hương! Bà mẹ điên của mày đến rồi kìa! ...

Mẹ có thói quen kỳ quặc là cứ lẳng lặng đi theo tôi bất kể lúc nào mẹ muốn và ánh mắt mẹ luôn thảng thốt dè chừng. Mỗi lần như vậy tôi đều bỏ mặc mẹ rồi cắm cổ chạy về nhà với nỗi xấu hổ lo bị bạn bè chế giễu, lôi ra làm trò cười.

Nhìn thấy bạn bè được mẹ đưa đón mỗi khi đi học, được mẹ hỏi han, yêu thương, chăm sóc, nỗi ghen tị và tủi thân lại trào dâng trong tôi. Tôi thèm những cái ôm đầy yêu thương của mẹ. Tôi thèm những câu hát ru "à ... ơi.." ngọt ngào đưa tôi vào giấc ngủ êm đềm. Và hơn cả tôi thèm được mẹ yêu thương chăm sóc dù chỉ là một chút. Nhưng tại sao điều đó lại không thể chứ? Sao tôi có thể nhận được những thứ ấy từ một người mẹ điên?! Mỗi khi đi học về là tôi phải mất hàng giờ để dọn " bãi chiến trường" mà mẹ đã vô tư bày ra. Tôi chẳng muốn gần mẹ chút nào. Tôi thấy mình thật bất hạnh!

Hôm nay, tôi trở về và đập vào mắt tôi lại là đồ dùng lăn lóc khắp nơi, sách vở thì bị xé tung tóe. Không kiềm chế được cơn tức giận, tôi gắt um lên: "Sao bà lại làm như thế?! Trời ơi! Sao tôi lại khổ thế này?" Lúc ấy, mẹ đứng co ro vào một góc run rẩy. Còn tôi thì chạy một mạch vào phòng nằm úp mặt xuống gối mà khóc. Một bàn tay ấm khẽ chạm nhẹ lên vai tôi. Tôi biết ngay đó chính là bà ngoại. "Hương, con ngồi dậy, bà có chuyện muốn nói với con. Con có biết vì sao mẹ con ra nông nỗi này không? Bà định giữ bí mật này đến khi con lớn mới kể cho con nghe. Nhưng nếu không kể cho con, con sẽ không biết cư xử đúng mực và không biết yêu thương mẹ con, người đáng ra con phải trân trọng nhất trong cuộc đời mình.

… Ngày ấy, lúc con vừa chập chững biết đi, con đã bị kẻ xấu đột nhập bắt cóc mang đi. Hoảng sợ, đau đớn, tuyệt vọng, ngày đêm, mẹ đi tìm con khắp nơi. Một tuần… một tháng… một năm. Mẹ con sống như người không hồn, suốt ngày lảm nhảm gọi tên con. Trời Phật còn thương, nhờ các chú công an con đã trở về. Thế nhưng đó cũng chính là lúc bác sĩ kết luận mẹ con bị tâm thần sau chấn động tâm lý quá lớn"…

Lời bà chưa dứt mà những giọt nước cứ giàn giụa trên má tôi. Vì quá thương nhớ tôi mà mẹ mới đau khổ và trở nên mất hết sự tỉnh trí như thế này. Vậy mà tôi từng ghét mẹ, xa lánh mẹ. Chưa một lần tôi hỏi han xem mẹ muốn gì hay mẹ có khỏe không? Chưa một lần tôi ôm mẹ vào lòng. Chưa một lần tôi nói lời yêu thương với mẹ? Tôi thật đáng trách!Để bà lại một mình trong phòng, tôi chạy xuống tầng tìm mẹ. Mẹ vẫn ngồi co ro, sợ hãi thu mình lại trong một góc. Tôi chạy đến ôm mẹ thật chặt. Hôm nay mẹ không đẩy tôi ra như mọi khi mà vòng tay ấy đang dang ra để ôm lấy tôi. Nước mắt mẹ rơi ướt má tôi để rồi những giọt nước mắt của hai mẹ con cứ lăn dài hòa vào nhau…

Thật kỳ lạ, kể từ lúc đó, mọi thứ đã thay đổi trong ngôi nhà của tôi. Chiếc giường của mẹ giờ đã không còn trống trải nữa mà hằng đêm có tôi nằm bên. Tôi ôm lấy mẹ mà thấy mình như bé lại. Hơi thở ấm áp của mẹ đưa tôi vào giấc ngủ bình yên. Tan học là tôi chạy liền về nhà ngồi tết tóc, kể chuyện cho mẹ. Đâu rồi ánh mắt thẫn thờ, ngơ ngác. Giờ tôi thấy trong mắt mẹ đã có những tia sáng ánh lên những niềm vui như những vì sao đêm.

Sáng nay, tôi dắt tay mẹ đi dạo trong công viên. Những bông hoa đang mỉm cười chào đón bước chân mẹ con tôi. Chim hát lên giai điệu của một ngày mới. Ánh nắng ban mai lung linh trong đôi mắt mẹ. Tôi không còn xấu hổ khi đi bên mẹ nữa. Tôi bỗng nhận ra mình lớn hơn, vững vàng hơn và muốn được chở che cho mẹ.

Mẹ ơi, con hạnh phúc biết bao khi nhận ra: Mình vẫn còn có mẹ!

Nghiêm Thị Lan Hương

(Lớp 7A, THCS Phú Đô, quận Nam Từ Liêm, Hà Nội)

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Mẹ ơi! Con sẽ mãi là con của mẹ! tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Họa sĩ Kiến Đen

Trong khu rừng xanh mướt, nơi ánh nắng lấp lánh len qua từng kẽ lá, có một anh chàng Kiến Đen ...

Kiến cõng cánh cam

Có một chú Kiến Gang rất chăm tập thể dục. Vậy nên, chú rất khỏe mạnh. Mọi người gọi ...

Bài Sáng Tác khác

Thương lắm học trò của tôi

Mười sáu năm đứng trên bục giảng, tôi đã trải qua biết bao kỷ niệm. Mỗi lớp, mỗi học trò đều để lại trong tôi những dấu ấn riêng. Nhưng có một kỷ niệm về cậu học trò tên Nam khi tôi chủ nhiệm lớp 4, đến giờ tôi vẫn nhớ rõ như mới hôm qua.

Bài học cuộc đời

Xin chào các bạn, tớ là Trần Xuân Hải, lớp 8A1, trường THCS Nguyễn Tri Phương (phường Ba Đình, TP. Hà Nội). Mới chỉ một hai năm trước đây, tớ từng nghĩ mình là người học môn Ngữ văn “dở ẹc”.

Chuột đồng cỏ nướng bánh

Đó là một buổi sáng ngập tràn ánh nắng. Cáo Lúa Mì đang ngồi làm thơ bên cửa sổ. Bỗng từ trong thinh không đưa lại mùi thơm của bánh nướng. Cáo Lúa Mì khịt khịt chóp mũi đen, liếm mép rồi ngoáy bút viết xuống tờ giấy:

Những vần thơ haiku Việt dành tặng thiếu nhi

Tập thơ “Ngàn sao lấp lánh” của nhà thơ Nguyễn Thị Phương Anh mở ra trước mắt độc giả, đặc biệt là thiếu nhi, một thế giới lung linh, gần gũi với thiên nhiên và cuộc sống hằng ngày. Nhà phê bình văn học Chu Thị Thơm nhận xét:

Trăng vàng quê mẹ

Quê hương luôn là nơi gắn bó với tuổi thơ mỗi người bằng hình ảnh giản dị, mộc mạc mà chứa chan yêu thương.