Người bạn của tôi

Nhi đồng
Tôi và Khoa chơi với nhau rất thân. Chúng tôi ngồi cùng bàn. Khoa nhỏ và thấp hơn tôi, mắt đeo cặp kính cận dày cộm. Khoa nhút nhát, nói năng nhỏ nhẹ khác hẳn tôi. Nhà gần nên cuối tuần chúng tôi thường qua nhà nhau chơi, đôi khi còn ăn cơm chung nữa.

 

Tôi luôn cho rằng mình là “đàn anh” của Khoa. Có lần chúng tôi cãi vã nhau về kết quả một bài toán, tôi đánh Khoa và cậu ấy đã khóc. Tôi lớn tiếng mắng:

- Cậu làm sai rồi mà còn khóc ăn vạ à?

- Tớ không sai, hu hu hu… - Khoa phản bác lại cùng những tiếng nấc nghẹn ngào.

- Hơi tí là khóc - Tôi quát - Cậu đúng là mít ướt.

Khoa không nói lại, gục xuống bàn nức nở. Cô chủ nhiệm biết chuyện, cô yêu cầu chúng tôi viết bản tường trình và xin chữ ký phụ huynh. Tôi sợ mẹ mắng nên trong bản kiểm điểm tôi đã không thành thật, bỏ qua việc mình đánh bạn.

Ngày hôm sau, tôi vui vẻ mang bản kiểm điểm nộp cho cô và còn chế nhạo Khoa. Khoa không giận, vẫn chơi với tôi như bình thường nhưng ít nói hơn. Tôi vô tâm không để ý đến.

Sau đó, tôi càng trở nên hỗn hào, bắt nạt các bạn. Mọi việc sẽ chẳng có gì nếu như hôm đó tôi không đẩy một bạn nam trong lớp ngã nhào, tay đập vào bàn, sưng tướng lên. Lúc đó tôi sợ lắm. Bạn ấy đau, khóc lớn. Cô chủ nhiệm vội gọi điện thoại về cho bố mẹ bạn đến đưa đi bệnh viện. Các bạn trong lớp nhìn tôi với ánh mắt ái ngại và ghét bỏ. Khoa im lặng ngồi cạnh tôi cho tới khi cô gọi tôi lên phòng họp riêng. Lúc này, mẹ tôi đã ngồi ở đó. Nỗi sợ hãi trong tôi lại tăng lên gấp bội.

Tôi không nhớ cô đã nói những gì với mẹ, tai tôi ù đi. Tôi khóc vì sợ hãi nhiều hơn là cảm thấy mình có lỗi. Tôi đứng dậy xin lỗi cô và cậu bạn kia như một cái máy. Mọi người đều tha lỗi cho tôi, bạn ấy cũng chỉ bị bong gân nhẹ. Tôi thở phào khi ra khỏi phòng, mắt len lén nhìn mẹ. - Con quay trở lại học đi, tối về mẹ con mình sẽ nói chuyện sau - Mẹ dẫn tôi đến trước cửa phòng học. Trước khi rời đi, mẹ quay lại nhìn tôi, nói:

- Mẹ tin con không phải là một đứa trẻ xấu xí.

- Vâng! - Tôi đáp lại mẹ, nước mắt lại ứa ra.

Các bạn trong lớp nhìn tôi, giờ ra chơi không ai chơi với tôi nữa cả. Tôi nghĩ Khoa cũng vậy. Nhưng không, Khoa đến bên vỗ vai tôi, nói:

- Tớ đã từng rất giận cậu, nhưng tớ biết cậu là một người bạn tốt. Cậu vẫn luôn chỉ bài cho tớ, vẫn mang đồ ngon cho tớ ăn và còn bênh vực tớ khi tớ bị bắt nạt nên tớ tha lỗi hết cho cậu. Chúng ta vẫn mãi là bạn bè.

- Nhưng các bạn khác đều không muốn chơi với tớ nữa - Tôi ấm ức.

- Cậu chỉ cần chân thành xin lỗi các bạn là được. Mọi người sẽ vẫn chơi với cậu mà.

Tôi im lặng không nói gì, buổi học ngày hôm đó thật dài, tôi không thể tập trung được. Tối về gặp bố mẹ mới là điều tôi sợ hãi nhất. Sau bữa cơm tối, tôi và mẹ lên phòng. Mẹ im lặng rất lâu rồi thở dài:

- Mẹ rất buồn về việc ở trường của con và thấy xấu hổ với cô giáo, bố mẹ các bạn. Con có thấy thế không?

Tôi khóc. Vì tôi thấy mình oan ức:

- Nhưng con chỉ đánh nhẹ bạn, với lại, bạn ngã vào tường mà mẹ.

Ánh mắt mẹ nghiêm khắc nhìn tôi:

- Việc tệ hại nhất trong trường học không phải là con bị điểm thấp mà là việc con bắt nạt bạn nhưng con lại không hề thấy xấu hổ. Con vẫn chưa thật sự nhận ra việc làm của mình là sai, con chưa có lòng tự trọng. Mẹ im lặng để tôi khóc một hồi.

Sau đó mẹ nói tiếp:

- Khoa luôn yêu quý con dù con đánh Khoa nhiều lần, mẹ biết. Khoa chưa từng từ bỏ con, vẫn luôn coi con là bạn. Hôm nay, Khoa đã nói với các bạn trong lớp rằng con đã nhận ra lỗi của mình, mọi người hãy bao dung với con hơn vì 5C là một tập thể đoàn kết.

Tôi khóc to hơn. Hóa ra Khoa chưa bao giờ tố cáo tôi với cô giáo và bố mẹ. Khoa vẫn luôn bảo vệ tôi theo cách của cậu ấy - cách mà tôi vẫn thường gọi là nhu nhược. Tôi nghĩ mình là kẻ mạnh, còn Khoa là người yếu thế. Nhưng tôi đã sai, Khoa mạnh mẽ và chín chắn hơn tôi nhiều.

Ngày hôm sau, tôi đến lớp xin lỗi Khoa, xin lỗi tất cả các bạn trong lớp, đơn giản vì tôi thấy mình sai chứ không phải vì người lớn ép buộc.

Đến giờ, dù học khác trường nhưng chúng tôi vẫn luôn trò chuyện và tâm sự chuyện buồn vui với nhau. Cuối tuần chúng tôi vẫn ngồi với nhau chơi một trận game. Khoa dạy tôi cách nhường nhịn, tôi dạy Khoa cách giao tiếp. Tôi hạnh phúc vì có một người bạn như Khoa và cũng nhận ra rằng, làm tổn thương người khác dù là bằng lời nói hay hành động thì cũng là kẻ hèn nhát.

Bài viết được đăng tải trên ấn phẩm Nhi đồng, số 10 năm 2024, mời các bạn độc giả mua báo đón đọc nhé!

Còn nhiều bài viết hay, hấp dẫn, các câu chuyện thú vị đang chờ đón bạn khám phá tại ấn phẩm Nhi đồng. Nếu bạn quan tâm có thể mua báo và đọc trực tuyến tại cửa hàng trực tuyến của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhé!

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Người bạn của tôi tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Chiếc giày lẻ

Lớp An có một bạn mới chuyển đến. Bạn ấy tên Tùng và nhà nghèo lắm. Hơn thế, Tùng chỉ ...

Dòng sông trong tim tôi

Dòng sông giống như dòng chảy của thời gian. Từ xa xưa, loài người đã có mối liên kết đặc ...

Bài Sáng Tác khác

Vị tướng đan sọt

- Mau tránh đường cho Đức Ông dẫn quân đi qua! Tay Phạm Ngũ Lão vẫn thoăn thoắt đan sọt, đầu nghĩ tới những chiến lược quân sự nên chàng không nghe thấy tiếng thét của quân lính.

Mùi của nắng

Nếu ai đó hỏi bạn: Mùi nắng có mùi gì? Bạn sẽ trả lời thế nào? Thật khó để nói rõ vì đây là một thứ mơ hồ không thể nói cho rõ. Mùi của nắng.

Tình yêu của bà

Mai được sinh ra ở đất nước xa xôi Hàn Quốc, 6 tháng tuổi về Việt Nam và từ đó dần lớn lên trong tình yêu của “người mẹ” mang tên BÀ NGOẠI.