Sắc màu thời gian

Chu Hải
TNTP - Từ ngày vào lớp một, khi bàn tay dần biết nắn nót uốn tròn từng con chữ, bước đầu tập tành vẽ vời, tôi đã chọn góc bếp làm nơi cất giấu những yêu thương.

Chỉ cần một vài hòn than trong bếp, viên phấn bỏ dở nhặt nhạnh của cô giáo ở trường hay bất kỳ thứ gì có thể khắc vạch, chắc chắn rằng, ngay tức khắc tôi sẽ cho ra đời một tác phẩm “kinh điển”. Tôi khắc sự yêu thương lên góc bếp bằng những hình vẽ ngộ nghĩnh đáng yêu mà đề tài chủ yếu là bốn thành viên trong gia đình. Ở góc phải người tôi tạo dựng hình mẫu to béo, bụng bự kia là ba, kế bên dáng người mảnh khảnh, trên miệng có cái răng khểnh kia là mẹ, bên góc trái là chị gái với hai bím tóc được thắt cẩn thận còn cuối cùng là tôi - con bé đen nhẻm như cục đường mía, điệu đà với cái nơ bờm màu vàng, nhe hàm răng sún gần hết vì kẹo. Vô tình, góc bếp nhà tôi trở thành trại sáng tác thiếu nhi có tiếng tăm trong khắp gia đình và tôi là chủ nhiệm kiêm họa sĩ thiết kế.

Ngày tháng qua đi những mảng tường trống dần vơi đi thay vào đó là những bức tranh nguệch ngoạc của tôi lại dày đặc thêm. Có đôi chỗ màu thời gian đã phủ một lớp bụi dày lên những nét vẽ ở mùa trước. Đôi lúc nhận thấy đó là một điểm xấu cho tác phẩm tranh tường đồ sộ của mình nhưng tôi vẫn không nỡ xóa bỏ. Ngày qua ngày nét vẽ cứ chen chúc chạy đua cùng dòng chảy thời gian đồng nghĩa với việc tuổi tác ba mẹ cũng nhiều lên. Vậy mà, chúng tôi vẫn cứ vô tư lớn lên để mặc cho thời gian bên ba mẹ ngày càng ít lại.

Thế rồi, căn bệnh suy thận và tuổi tác đã cướp ba tôi đi. Ngày đưa ba về cõi vĩnh hằng, nhìn về mẹ tôi mới chực òa khóc nhận ra những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ đã không thể nào dùng con số đếm nổi. Tôi lại tìm về nơi góc bếp và mới thấy hết sự xa lạ, vì đã lâu tôi bỏ quên nó, bỏ quên những hình vẽ một thời, bỏ quên những ngày tháng êm đềm bên gia đình…

Sau khi ba tôi mất, mọi người chung tay giúp gia đình tôi xây dựng lại ngôi nhà. Mọi người góp ý với mẹ nên xây lại góc bếp cho đẹp hơn. Chỗ này nên có một cái tủ bằng gỗ, chỗ kia lót một vài tấm gạch hoa… nhưng mẹ tôi chỉ đứng lặng im, mắt rưng rưng mà lắc đầu quầy quậy nhìn hai chị em chúng tôi. Lúc đó tôi có đủ nhạy cảm để hiểu mẹ đang nghĩ gì. Mẹ tôi không muốn thay đổi bất cứ điều gì nơi góc bếp này, dù nó có cũ kĩ hay xấu xí. Bởi đó là dấu ấn của một thời nghèo khó nhưng gia đình tôi đong đầy hạnh phúc. Mẹ muốn mượn những hình ảnh ấy nhắc nhở chúng tôi hãy biết sống yêu thương. Dù sắc màu thời gian đã nhạt nhòa nhưng nếu chúng ta đủ tình yêu thương vẫn có thể khắc vạch lên đó những mảng màu mới. Tốt đẹp hơn, ý nghĩa hơn, tươi sáng hơn.

VÕ VĂN TUYỀN

(Giáo viên trường PTDTBT THCS Phước Chánh, Phước Sơn, Quảng Nam)

 

 

Đọc báo điện tử Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng nhanh chóng, thuận tiện và an toàn hơn trên các thiết bị di động với Ứng dụng TNTP&NĐ Online

Tải ngay ứng dụng TNTP&NĐ Online TẠI ĐÂY

Bạn đang đọc bài viết Sắc màu thời gian tại chuyên mục Sáng Tác của Báo Thiếu niên Tiền phong và Nhi đồng. Mọi thông tin góp ý và chia sẻ, xin vui lòng gửi về hòm thư banbientap@thieunien.vn.

Bài liên quan

Người truyền lửa

Lúc nhỏ, tôi chưa từng nghĩ bản thân có thể viết những lời văn vẻ về thầy cô. Ấy vậy ...

Bài Sáng Tác khác

Hoa hậu của mùa Xuân

Từng đám mây nặng trĩu sà thấp mang theo cơn gió lạnh lẽo tràn vào khu vườn rồi thả xuống cơn mưa ẩm ướt.

Tạm biệt Út Rô

Út Rô là tên của chú cá rô nhỏ trong hồ cá nhà tôi. Ai đến nhà tôi cũng ngạc nhiên vì Út Rô sống cùng 3 chú cá Tai Tượng to gấp chục lần cậu. Đó vẫn chưa là điều đặc biệt nhất của Út Rô đâu. Cậu ấy có một “xuất thân” lạ kì mà mỗi lần kể ra ai cũng trầm trồ.

Quà tặng của thần tượng

Trong căn bếp nhỏ, chị Ayesha Khurram đứng thẫn thờ và dường như quên bẵng đi mẻ bánh đã được nướng chín, cần lấy ra khỏi lò nướng.

Lời cảm ơn thơm ngát

Chị Trầu đã hết sốt chưa? Hôm nay em được điểm 9 môn tập đọc rồi! – Bi đi học về vừa chạy tới nhà đã hào hứng khoe.