Với tôi, khi nhớ về quê hương, điều đầu tiên hiện lên trong ký ức chính là ánh trăng lung linh như trải vàng xuống đường thôn, ngõ xóm. Và càng lớn lên tôi càng hiểu rằng, ánh trăng đẹp không phải chỉ ở nơi ánh sáng huyền ảo, mà còn đẹp bởi gắn liền với những kỉ niệm, với tình yêu thương và hơi thơ bình yên của cuộc sống.
Những đêm hè, khi bầu trời trong vắt, trăng vàng tròn vành vạnh treo cao, cả làng quê như khoác lên mình một tấm áo mới. Ánh trăng trải vàng trên cánh đồng lúa chín, trên con đường làng uốn lượn, trên mặt ao lấp loáng, khiến cảnh vật trở nên thơ mộng, dịu dàng. Trẻ con chúng tôi thường vui đùa dưới ánh trăng, tiếng cười vang vọng khắp xóm làng, hòa lẫn với tiếng gió đưa qua hàng tre kẽo kẹt. Với lũ trẻ, trăng như một người bạn thân thiết, luôn hiện diện để soi sáng những trò chơi tuổi thơ.

Nhưng vầng trăng quê hương còn in sâu trong tôi bởi nó gắn liền với hình bóng của mẹ. Tôi nhớ những đêm khuya, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, mẹ vẫn ngồi ngoài hiên vá áo. Ánh trăng dịu hiền soi sáng khuôn mặt mẹ, hắt lên dáng hình mảnh mai và đôi bàn tay cần mẫn. Tiếng chỉ kim nhẹ nhàng đi qua từng đường vải như hòa cùng ánh trăng, trở thành bản nhạc ru tôi vào giấc ngủ bình yên. Rồi đến mùa Trung thu, dưới vầng trăng tròn vành vạnh, cả xóm nhỏ rộn rã tiếng hát, tiếng trống múa lân, tiếng reo vui trẻ thơ. Trăng vàng nơi quê mẹ đã chứng kiến biết bao khoảnh khắc sum vầy, hạnh phúc của tình làng nghĩa xóm và của gia đình tôi.
Giờ đây, khi đã lớn lên, đi học nội trú, đứng giữa những ánh đèn phố thị rực rỡ, tôi vẫn không thể quên vầng trăng vàng nơi làng quê yên bình. Mỗi khi ngước nhìn trăng, lòng tôi lại nao nao nhớ về tuổi thơ, nhớ những mùa trăng Trung thu rộn rã, nhớ dáng mẹ tần tảo dưới ánh trăng khuya. Trăng vàng quê mẹ vì thế không chỉ là vẻ đẹp của thiên nhiên, mà còn là biểu tượng của quê hương, của tình mẹ bao la và của sự yên ả dịu dàng mà tôi hằng khắc ghi.
Trăng vàng quê mẹ mãi là ký ức trong trẻo, là nguồn sáng ngọt lành nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Dù đi đâu, làm gì, tôi vẫn luôn mang trong tim vầng trăng ấy như mang theo một phần máu thịt của quê hương và tình yêu thương vô hạn của mẹ. Trăng vàng quê mẹ chính là vầng trăng tuổi thơ, vầng trăng yêu thương, soi sáng và nâng đỡ bước chân tôi trên mọi chặng đường đời.










