- Hắt xì – và, piuuuu... Sâu Xanh nảy cả người lên, rớt từ cành cây xuống đất.
- Cố lên nào! Leo lần nữa nào. - Chú tự cổ vũ mình.
- Hắt xì. Piuuu... - Chú rơi xuống lần nữa
- Không sao. Bịt cái mũi lại sẽ không hắt xì nữa. Lá non trên kia rồi - Chú nghe bụng mình kêu ục ục nên càng quyết tâm.
- Hắt xì. Piuuu...
Sâu Xanh lại rơi khỏi cành cây
- Không ổn rồi. Khó chịu quá. Chóng mặt quá. Nghỉ một chút vậy. Hít... thở... hít... thở... Leo nào.
Lần này Sâu Xanh bặm miệng leo một hơi thật nhanh. Người chú cong lên rồi duỗi ra, cong lên rồi lại duỗi ra. Chú hối hả tiến được mười hai nhịp thì không kìm được cơn hắt xì:
- Hơ... Hơ... ơ... ơ... Hắt xì. Hắt xì. Hắt xì. Hắt... hắt... hắt... xìiiiiii

Sâu Xanh nảy lên nảy xuống như nhún lò xo. Mắt Sâu Xanh bắt đầu hoa lên. Có vô số vòng tròn chạy trong đầu chú.
Sâu Xanh thở hổn hển, vẫn không ngừng hắt xì. Chú chưa vội leo lên cây lần nữa. Phải tạm nghỉ để lấy sức đã. Trong khi đang ỉu xìu dưới gốc cây thì chú chợt nghe thấy tiếng nói phía trên cao:
- Ôi chao! Sâu Xanh bị cảm lạnh rồi. Trời vừa tạnh mưa, còn ẩm ướt và lạnh thế này, sao em ra ngoài làm gì thế?
Thì ra là anh Cánh Cam. Anh bay ngang qua thấy Sâu Xanh nảy tưng tưng lại tưởng cậu ấy đang nhảy nhót nên định sà xuống nhảy chung cho vui. Ai ngờ đến gần lại thấy em Sâu Xanh đáng thương hắt xì đến mềm oặt cả người.
Khi Sâu Xanh còn chưa kịp trả lời anh Cánh Cam thì lại nghe có tiếng vù vù. Chị Ong Nâu đang bay ở gần nghe thấy tiếng xôn xao liền ghé xuống hỏi han:
- Sâu Xanh bị sao thế?
- Em chóng mặt quá. Hắt... hắt...
Cơn hắt xì ngưng ngang làm Sâu Xanh còn khó chịu hơn. Chú lắc lắc cái đầu rồi nói tiếp:
- Bụng em đói meo nhưng không thể leo lên cây ăn lá non vì cứ hắt xì liên tục ấy ạ.
Ôi! Nghe tội nghiệp quá trời! Sâu Xanh đói lép cả bụng vào, cái râu xìu xuống, cả người run lẩy bẩy. Anh Cánh Cam và chị Ong Nâu đều đang bối rối, không biết làm thế nào để giúp Sâu Xanh. Bỗng một giọng nói rõ to vang lên làm cả ba cùng giật mình:
- Lá non đây em Sâu Xanh ơi.
Hóa ra là anh Bọ Ngựa. Anh ấy giơ cây kiếm sắc bén lên lia một đường cắt một phần chiếc lá. Mảnh lá non chao nhẹ rồi đáp xuống ngay cạnh Sâu Xanh. Chú sáng mắt liền, hai cái râu vểnh lên ngay lập tức, nước miếng ứa ra đầy miệng. Cái bụng chú sôi ùng ục. Dù muốn ngoạm luôn một miếng to nhưng Sâu Xanh vẫn không quên cảm ơn anh Bọ Ngựa:
- Em cảm ơn anh!
- Em ăn lá đi nhé. Anh đi kiếm cho em cánh hoa hồng làm chăn đắp cho ấm, đừng đi lang thang ngoài trời lạnh nữa nhé.
Anh Bọ Ngựa nói xong thì chạy thoăn thoắt về phía vườn hoa. Chị Ong Nâu cũng cất cánh sau khi dặn dò:
- Cánh Cam ở lại với Sâu Xanh. Chị về tổ lấy mật cho Sâu Xanh. Chỉ cần một giọt mật ong thôi là em sẽ khỏe ngay.
Một lúc sau, cả anh Bọ Ngựa và chị Ong Nâu đều quay lại. Thế là Sâu Xanh đã có một chiếc tổ ấm áp bằng cánh hoa hồng. Chú lại đắp chăn hoa hồng thơm lừng thư giãn nữa. Sau khi ăn chút lá non, chú nhấm nháp mật ong. Chao ôi! Mật ngọt ơi là ngọt! Cả người chú ấm dần lên, khoan khoái, nhẹ nhàng. Chú rưng rưng xúc động, cảm ơn các anh chị đã giúp đỡ và chăm sóc mình.
***
Lòng tốt của Cánh Cam, Bọ Ngựa, Ong Nâu đã sưởi ấm cho chú Sâu Xanh đáng yêu. Lòng tốt thực sự tạo nên phép màu đấy các bạn ạ!