Phải nói rằng tài nghệ cắt may của các loài chim thật tuyệt vời. Chỉ với chiếc mỏ nhọn, nhỏ xíu, chúng kiếm tìm trong rừng những sợi tơ muôn hình, muôn màu, muôn vẻ được tước từ vỏ cây, xơ lá rồi đem nhuộm trong ánh nắng bình minh, trong sắc vàng óng ánh của hoàng hôn và màu đen nhánh của màn đêm. Bởi vậy, nhưng sợi tơ không những sặc sỡ nhiều màu sắc mà dường như còn thấp thoáng cả tiếng suối reo, tiếng lá rừng xào xạc.
Chỉ trong chốc lát, các loài chim thi nhau dệt, đan, thêu thành những tấm áo lộng lẫy. Chim Công tha thướt trong bộ váy xòe rộng như những tia nắng. Chim Trĩ, chim Thiên Đường có những chiếc áo đuôi dài quét đất, ra dáng những nghệ sĩ chuyên nghiệp. Chim Vẹt có trang phục gọn nhẹ nhưng nổi bật lên nhờ màu xanh pha vàng diêm dúa. Quạ lại thiên về màu đen sang trọng. Chim Cắt với tấm áo xám hoang dã, khỏe khoắn trông rất phong độ. Chim Bói Cá tuy nhỏ con nhưng có bộ áo xanh dương bắt mắt nên cũng chẳng kém cạnh ai.

Cả hội thi hoa mắt trước tài cắt may của các loài chim. Ban Giám khảo trịnh trọng đeo kính, mài mực, cầm bút lông chuẩn bị chấm bài.
Bỗng có tiếng chim non văng vẳng trên một cành cây cao. Tiếng chim chỉ nhẹ như gió thoảng nhưng không hiểu sao lại chạm đến trái tim của Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng ngước lên và thấy một tổ chim nho nhỏ treo trên cành cây trước mặt. Trong chiếc tổ nhỏ, hai chú chim non líu ríu đón chim mẹ đang bay về. Ngắm nghía tổ chim hồi lâu, Ngọc Hoàng truyền gọi chim mẹ xuống và hỏi:
- Con có biết hôm nay là ngày hội gì không?
Chim mẹ co ro trong bộ cánh xoàng xĩnh, vội thưa:
- Dạ, con biết ạ. Hôm nay là hội thi may mặc của các loài chim.
- Tại sao con không dự thi?
- Bẩm Ngọc Hoàng, con không có tài cắt may như các chị chim Công, chim Trĩ, chim Thiên Đường nên không dám ạ.
Ngọc Hoàng mỉm cười:
- Được. Con khiêm nhường thế là tốt lắm, nhưng bây giờ ta cho phép con tham dự cuộc thi thì con có muốn không?
- Bẩm... Con có biết may vá gì đâu ạ... chỉ là...
Ngọc Hoàng quay lại phía Ban Giám khảo, lớn tiếng:
- Các khanh hãy nhìn lên tổ chim trên cành cây kia.
Ban Giám khảo vội nhìn theo tay Ngọc Hoàng chỉ và nhìn thấy một tổ chim xinh xắn được ghép rất khéo léo bằng hai chiếc lá. Viền quanh hai mép lá là những đường khâu tỉ mỉ và cẩn thận bằng những sợi dây cỏ. '
Ngọc Hoàng hạ giọng:
- Liệu các khanh có thể trao giải Nhất hội thi cho chim mẹ này hay không?
Quan chủ khảo tỏ vẻ khó hiểu:
- Tâu Ngọc Hoàng! Đó chỉ là một tổ chim sơ sài với những đường khâu đơn giản, sao có thể so với những bộ quần áo kì công của các loài chim dưới này được ạ?
Ngọc Hoàng cười:
- Khanh nhầm to rồi. Tài may mặc không chỉ là những đường may điệu nghệ chỉ để trang điểm cho chính bản thân mình mà còn phải làm đẹp cho đồng loại hoặc là những đường vá may của tình mẫu tử như cô chim mẹ này, các khanh hiểu không?
Nói rồi, Ngọc Hoàng hỏi chim mẹ:
- Con tên gọi là gì?
Chim mẹ lúng túng:
- Dạ..., chúng con chưa có tên gọi ạ.
- Vậy thì từ nay, ta ban cái tên chim Thợ May cho các con. Đó cũng chính là danh hiệu cao nhất của cuộc thi này, con có ưng không?
Chim mẹ cảm động, cúi đầu tạ ơn Ngọc Hoàng. Chợt nghe tiếng chim con ríu ran gọi trên cành, chim mẹ vội cất cánh bay về tổ, quên cả lĩnh phần thưởng của hội thi. Từ đấy, cái tên chim Thợ May được lưu truyền đến tận hôm nay.